#ĐạoLuật 168
KHIÊM NHƯỜNG – CỬA VÀO TRỤC
(Khiêm nhường mở cửa Tâm, để Đạo hiển lộ và Trục sáng tự hiện)
KHIÊM NHƯỜNG:
-Khiêm nhường không phải là tự hạ thấp, mà là buông bỏ ngã tưởng, thấy mình chỉ là một phần trong hiệp thông Đạo
-Tâm khiêm nhường không cần chứng tỏ, không đặt mình hơn – thua, mà tự nhiên an trú trong sáng rộng
-Người khiêm nhường không phủ nhận giá trị của mình, mà nhận ra giá trị ấy đến từ Đạo và đang bám Trục để hành
-Khiêm nhường là lối mở, để Đạo đi qua mà không bị ngăn chặn bởi tường ngã dựng lên
KHIÊM NHƯỜNG VÀ ĐẠO:
-Ngã dựng tường, khép tâm lại; khiêm nhường phá tường, mở tâm ra cho Đạo lưu thông mà hiển lộ
-Ngã đặt cái tôi làm trung tâm, khiêm nhường nhận Trục mới là trung tâm
-Đạo hiển bày trong chỗ không tranh, không giữ
-Khiêm nhường là cánh cửa đưa tâm trở về Trục, nơi Đạo chiếu sáng
TRONG ĐỜI SỐNG:
-Khiêm nhường giúp con người biết lắng nghe, tiếp nhận, học hỏi, nên tâm càng sáng, trí càng rộng
-Khiêm nhường tạo ra hiệp thông, giảm tranh đoạt, nối liền người với người, với cảnh
-Không khiêm nhường thì ngã phình lớn, đời sống bất an; có khiêm nhường thì tâm nhẹ, đời an ổn
-Khiêm nhường đưa hiện thể thoát khỏi vòng so sánh, ganh đua, trở về an trú nơi Trục
QUẢ TRÁI:
-Người thiếu khiêm nhường sống trong đối kháng, tự cô lập vì chỉ nhận mình đúng, kháng người và cảnh, khổ sinh
-Khiêm nhường mở đường, người được nâng đỡ bởi Đạo và cảnh, nên càng đi càng vững
-Khiêm nhường dẫn tới trí tuệ, vì tâm trống mới tiếp nhận sáng; ngã đầy thì không còn chỗ cho sáng
-Quả của khiêm nhường là đời sống an nhiên, hiệp thông, tự do trong sáng Đạo
KẾT:
-Khiêm nhường là cửa mở để trở về Trục, ngã khép kín là cửa chặn
-Khiêm nhường không chỉ là một đức tính, mà là nguyên tắc sống thuận Đạo
-Khiêm nhường, ánh sáng Đạo tự hiển; tâm trở nên hiền hòa, trí tuệ, nâng đỡ, đời sống viên mãn trong Trục.