#ĐạoLuật 167
NGÃ – ẢO TƯỞNG TÁCH TRỤC
(Ngã như tấm màn ảo tưởng, khiến tâm tự tách khỏi Đạo và xa Trục)
NGÃ:
-Ngã là cái tôi hư vọng, tự cho mình là trung tâm, tự dựng thành một “thực thể” riêng biệt
-Ngã khiến tâm luôn so sánh, hơn – thua, lớn – nhỏ, đặt riêng tách mình với người và cảnh
-Ngã là ảo tưởng, vì hiện thể vốn chỉ là phần trong Đạo, nhưng ngã lại tự nhận là chủ thể
-Ngã sinh ra dính mắc: giữ lấy, bảo vệ, tô bồi, càng củng cố lệch lạc khỏi Trục
-Ngã dựa vào bản thân biến động, nên không vững
NGÃ VÀ ĐẠO:
-Đạo vốn hiệp thông sáng rộng; ngã tự khép lại trong tách biệt tối tăm
-Ngã càng lớn, tâm tự xem chính mình là Trục, tâm tự khép không còn chỗ để Đạo hiển lộ
-Người bám ngã không thể chứng, vì Trục không hiển lộ nơi tâm bị che bởi ảo tưởng về cái tôi
-Buông ngã, hiệp thông trở lại, thấy mình không ngoài Đạo, Trục sáng tự hiện
TRONG ĐỜI SỐNG:
-Ngã sinh ra tranh đoạt, đối kháng, mất đi sự nâng đỡ
-Ngã nhỏ nuôi ngã lớn; ngã lớn làm chia rẽ, ly tán, khổ đau
-Ngã càng tô bồi, đời càng bất an, càng xa khỏi sáng an của Đạo
-Buông ngã, hiện thể trở nên hiền hòa, gần gũi, hiệp thông trong sáng, đời sống thuận Trục
QUẢ TRÁI:
-Ngã khiến tâm luôn kháng, không bao giờ đủ, luôn thấy mình thiếu, luôn thấy kẻ khác là cạnh tranh
-Ngã càng lớn thì càng tự huyễn hoặc thấy mình to lớn, nhưng thực ra chỉ là trung tâm ảo trong cảnh
-Buông ngã, tâm nhẹ, đời sống mở, trở thành nơi an ổn và nâng đỡ cho người, cảnh
KẾT:
-Ngã là ảo tưởng rằng ta chính là Trục, khiến ta phủ nhận sự tồn tại của Đạo
-Buông ngã, ánh sáng hiển lộ; đời sống hiệp thông, sáng an, tự do và viên mãn trong Đạo.